5 thg 12, 2025
6 phút đọc
6 phút đọc

Tâm nghĩ gì, tự chiêu cảm điều ấy

“Tâm nghĩ gì, tự chiêu cảm điều ấy”. Câu này không phải là một lời khuyên suông, mà là quy luật vận hành của vũ trụ, của nghiệp, của năng lượng vi tế mà Đức Phật đã chỉ rõ từ hơn 2.600 năm trước.

Ngày nay, dù khoa học lượng tử có nói về “trường năng lượng”, “tần số rung động”, hay “hiệu ứng quan sát viên”, thì bản chất vẫn không khác: ý niệm trong tâm chính là ăng-ten bắt sóng của cuộc đời chúng ta.

Tâm, chiếc ăng-ten bắt sóng vô hình

Chúng ta thường nghĩ rằng thế giới bên ngoài là khách quan, độc lập với mình. Nhưng thực tế, mỗi khoảnh khắc tâm sinh khởi đều phóng ra một thứ “tần số” nhất định. Tần số ấy giống như một làn sóng radio, nó sẽ tìm đến và cộng hưởng với những làn sóng cùng tần số trong vũ trụ bao la.

Khi bạn khởi một niệm sân hận, ganh tỵ, tham lam, dù chỉ thoáng qua, bạn đã vô tình điều chỉnh chiếc ăng-ten của mình về kênh “địa ngục”, “ngạ quỷ”, “súc sinh”. Những dòng năng lượng bất tịnh, những chúng sinh trong các cõi thấp lập tức cảm nhận được tín hiệu và tìm cách “kết nối”. Chúng không cần xin phép, không cần bạn mời gọi bằng lời, chỉ cần bạn mở cửa là chúng lập tức tràn vào.

Ngược lại, khi bạn khởi niệm từ bi, hoan hỷ, biết ơn, niệm Phật, trì chú, bạn đang chuyển kênh về tần số của cõi Phật, cõi Thiên. Lúc ấy, năng lượng thanh tịnh của chư Phật, Bồ Tát, Hộ Pháp, Long Thiên lập tức gia hộ. Đó không phải là “xin” hay “cầu”, mà là quy luật cộng hưởng tự nhiên. Cũng như khi bạn bật đài FM 92.0, bạn không thể nào nghe được chương trình của 107.0.

Những cảnh giới tối tăm vẫn tồn tại

Người học Phật thường hay nói “tất cả đều là tâm”, “không có ngoại cảnh”. Điều đó đúng ở mức cứu cánh, nhưng ở mức tương đối, chúng ta vẫn đang sống trong thế giới nhị nguyên. Tin vào cõi Phật, cõi Tịnh độ mà phủ nhận sự tồn tại của các cõi thấp là một kiểu hiểu lệch, thậm chí nguy hiểm.

Kinh Địa Tạng nói rõ: có vô lượng địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. Kinh Lăng Nghiêm liệt kê hàng trăm loại ma, quỷ, tinh linh. Đức Phật không hề nói những thứ ấy là “ảo tưởng”. Ngài chỉ dạy rằng chúng không có tự tánh, sinh khởi từ tâm chúng sinh, nhưng với chúng sinh chưa giác ngộ, chúng rất thật và có khả năng tác hại khủng khiếp.

Tôi từng nghe một vị thầy kể: có người tu thiền rất tốt, nhưng một hôm vì một niệm kiêu mạn rất vi tế, lập tức thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, sau đó liên tục gặp ác mộng, thân thể mệt mỏi không rõ nguyên nhân. Chỉ đến khi sám hối sâu, niệm Phật liên tục mấy ngày, mọi thứ mới trở lại bình thường. Đó chính là minh chứng cho việc “mở cửa” chỉ trong một sát-na cũng đủ để năng lượng bất tịnh xâm nhập.

Tâm nghĩ gì, tự chiêu cảm điều ấy
 

Phòng hộ tâm, công phu thiết yếu của người tu

Vì vậy, phòng hộ tâm không phải là mê tín, cũng không phải sợ sệt, mà là trí tuệ. Người xưa nói: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh”. Trong tu tập, phòng hộ tâm chính là “chữa bệnh” trước khi bệnh phát.

Có bốn tầng phòng hộ mà người tu cần thực hành hàng ngày:

Chánh niệm liên tục: Biết rõ mình đang nghĩ gì, nói gì, làm gì trong từng khoảnh khắc. Đây là lớp tường lửa đầu tiên. Một niệm bất thiện vừa khởi, lập tức nhận diện và buông bỏ, không cho nó phát triển thành dòng chảy.

Niệm Phật, trì chú, quán tưởng: Khi tâm rảnh rỗi là lúc ma dễ xâm nhập. Vì vậy, miệng luôn niệm Phật, tay lần tràng hạt, tâm quán Phật là cách “chiếm băng tần” hiệu quả nhất. Không có chỗ trống cho ma quỷ chen vào.

Khiêm cung, sám hối: Kiêu mạn là lỗ hổng lớn nhất. Người càng tu tốt càng dễ bị ma kiêu mạn phá. Sám hối hàng ngày, thấy mình còn đầy thiếu sót, đó là cách giữ tâm khiêm hạ, không để ma dựa vào.

Tránh xa duyên bất thiện: Xem phim kinh dị, nghe nhạc buồn, giao du với người nhiều tham sân, đọc tin tức tiêu cực… đều là những “cổng kết nối” mở sẵn cho năng lượng xấu. Người tu cần chọn lọc thông tin, chọn lọc bạn bè, chọn lọc môi trường sống.

Tôi từng có một giai đoạn rất khó khăn: công việc trục trặc, gia đình lục đục, sức khỏe giảm sút, đêm nào cũng mơ thấy những cảnh đen tối. Ban đầu tôi nghĩ do áp lực cuộc sống. Sau đó mới nhận ra: chính mình đã để tâm oán trách, đổ lỗi, buồn phiền kéo dài hàng tháng trời. Tâm mình đã phát ra tần số “nạn nạn” liên tục, nên nạn nạn cứ đến.

Khi nhận ra, tôi bắt đầu thay đổi: mỗi ngày dành 1 giờ niệm Phật to tiếng, sám hối. Chỉ sau 10 ngày, mọi thứ bắt đầu chuyển biến kỳ diệu. Công việc có lối thoát, gia đình hòa thuận trở lại, giấc ngủ sâu và không còn ác mộng. Đó là lần đầu tiên tôi thực sự tin sâu sắc câu “tâm nghĩ gì, tự chiêu cảm điều ấy”.

Lời kết

Chúng ta đang sống trong một vũ trụ đầy năng lượng vi tế, đầy chúng sinh thuộc đủ mọi cảnh giới. Không phải cứ nhắm mắt là không có ma quỷ, cũng không phải cứ tin là có Phật gia hộ ngay lập tức. Tất cả phụ thuộc vào tần số mà chính tâm mình đang phát ra.

Hãy nhớ: mỗi một niệm đều là một lời mời. Bạn mời ai, người đó sẽ đến. Mời Phật, Phật đến. Mời ma, ma đến. Không có trường hợp ngoại lệ.

Vì vậy, xin hãy giữ tâm mình như giữ một ngôi chùa thanh tịnh. Đừng để một ý niệm đen tối nào được tự do lang thang trong đó quá lâu. Bởi chỉ một phút lơ là, bạn có thể đánh mất cả đời tu.

Mỹ Mỹ biên tập