Quán cơm 0 đồng của "ông bà anh"
Những ngày Sài Gòn giãn cách cũng là thời gian ngoại Nguyễn Thị My (70 tuổi) cùng chồng Trần Văn Hồng (86 tuổi) nấu cơm chay 0 đồng để tặng bà con khó khăn. Công việc bắt đầu từ tờ mờ sáng kéo dài đến tận khuya, tuy mệt, vất vả nhưng lúc nào căn trọ nhỏ của vợ chồng ngoại My cũng đầy ắp tiếng cười.

Sau khi thông tin của ngoại My được chia sẻ lên mạng xã hội, một số bạn trẻ đã tìm đến phụ ngoại My nấu cơm 0 đồng
"Mấy bữa có mỗi mình ngoại với cô Đẹp (người hàng xóm), ông thì khi nào khỏe mới phụ, nay được lên mạng gì đó, 2 cô này tới phụ sáng giờ, mừng quá trời", nói đoạn, ngoại My nếm lại nồi tàu hủ kho, tấm tắc khen.
Khoảng 1 tuần nay, tiệm cơm chay 0 đồng của ngoại My bất ngờ đắt khách khi người dân lần lượt tìm đến nhận cơm. Người lấy 1 phần, người xin 2 hộp, có người đại diện cho cả xóm trọ nhận cả 10 phần để về chia nhau.
Số là mấy bữa trước, một người đi ngang thấy bàn cơm của ngoại My "ế khách" liền thắc mắc: "Cơm ông bà tặng ngon vậy mà sao lại ế, con thấy ngoài kia nhiều người tìm mua cơm không có", thế là ngoại My nhờ vả để quán cơm 0 đồng được nhiều người biết đến hơn.
Chỉ trong vòng có mấy ngày, mọi người tìm đến quá trời khiến ngoại trở tay không kịp.

"Ban đầu ngoại chỉ nấu 50 phần rồi lên 100 phần, nay cả 150 phần mà vẫn không đủ, mọi người đến nhận cơm nhiều quá. Cơm ngoại nấu không sợ ế nữa rồi", ngoại My hóm hỉnh nói.
3 năm trước, một mình ngoại My từ quận Ô Môn, TP. Cần Thơ lên Sài Gòn để chữa bệnh. Được người dân Sài Gòn hỗ trợ, ngoại bén duyên với mảnh đất đầy tình cảm này nên quyết định thuê mặt bằng để mở quán ăn chay, trước là phục vụ người có nhu cầu, sau là thấy ai nghèo khổ, ngoại tặng cơm miễn phí.
Đến khi dịch Covid-19 bùng phát, quán cơm chay của ngoại My đóng cửa. Nhưng rồi vốn quen việc bếp núc, lại thấy nhiều người không có đủ cơm ăn, vợ chồng ngoại quyết định nấu cơm chay 0 đồng để tặng mọi người.
"Mỗi ngày ngoại ngủ có 3 tiếng hà, cực nhưng vui lắm, thấy mọi người ăn cơm ngon, ngoại mừng. Ngoại tuy già cứ khỏe re à, làm việc thiện mới sống lâu", ngoại My hồ hởi nói.
“Làm việc thiện nên ngoại khỏe re hà"
Sau khi chuẩn bị xong các món rau củ, ngoại My nhờ cô Đẹp (hàng xóm) bưng ra trước cửa nhà, bắt đầu vào từng phần. Tuy là cơm 0 đồng nhưng các món rau củ được ngoại My chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Biết ngoại My làm việc thiện, hay giúp đỡ người khác nên mọi người xung quanh hay đem gạo, rau củ tới hỗ trợ.

Ngoại kể: "Có thằng bé con khoảng 8 tuổi, hôm bữa nó cầm 2 trái bí xanh đem tới tặng ngoại, ngoại hỏi mẹ con bảo đem qua hay là con tự lấy. Ổng có chút xíu mà ngoan lắm, ngoại cũng mừng".
Mặc dù làm công việc không tên, lại phải thức khuya dậy sớm, lọ mọ chuẩn bị từng thứ nhưng ngoại My không hề thấy vất vả. Trái lại, ngày nào cơm hết sớm, ngoại lại mừng vì mình làm thêm được một việc có ích.

Mới 10h sáng, trước số nhà 207 đường Nguyễn Văn Đậu, vài cô chú lao động phổ thông đã đứng xếp hàng đợi cơm của ngoại My. Cầm trên tay 2 hộp cơm nóng hổi, chú Nghĩa (lượm ve chai) mừng rỡ nói. "Mấy bữa nay chú đều qua đây nhận cơm của ngoại, cơm ngon mà nhiều nữa, có cơm ăn đỡ tốn tiền mua, mừng lắm".
Chỉ trong phút chốc, người 1 hộp, người 2 phần, có người xin nhiều hơn để về chia cho các khu trọ lao động nghèo, 150 phần cơm của ngoại My hết sạch. Thấy nhiều người còn đến để nhận cơm, ngoại My nhanh nhẹn đi xào ít rau, kho thêm mớ tàu hủ để hỗ trợ.

"Mấy bữa trước còn ế mà hổm rày người ta đến đông quá trời. Không ngờ lên mạng mà hiệu quả ghê", ngoại My cười móm mém.
Thấy ngoại My tuổi đã cao, nhiều người khuyên ông bà nên về quê nghỉ ngơi, ngoại My quả quyết: "Ngoại còn khỏe lắm, giúp được người nào hay người đó, thời buổi này ai cũng khổ cả, làm mình thấy vui vẻ là được rồi".
“Bà làm ở đây cho cũng như bán. Khi bà cho cơm tấm bì là có đồ chua, nước mắm bài bản lắm chứ không phải cho có. Ai ăn cơm là biết cơm bà làm ngon lắm. Gỏi nè, anh Hiển cho ớt chuông nhiều quá, trộn gỏi như ăn tiệc đám cưới, ngon cực kỳ luôn. Người ta ăn người ta còn nói 'Trời ơi, đãi bữa ăn giống nhà hàng luôn'. Làm có bài bản lắm! Bà làm mấy anh đưa lên tuyên dương tỉnh, nói 'Bà làm cơm chay ở đây là ngon tuyệt vời'.
Có nhiều ông già lấy nói là 'Không phải nghèo khổ gì mà xin cơm mỗi ngày, nhưng mua đồ về cho tụi nó nấu không ngon giống chị'.
Vui lắm, vui với mọi người. Nhất là sáng cho cơm thấy mấy người lại lấy. Người ta đi khám bệnh về còn cơm thì mừng lắm, bữa nào về không được thì dặn chừa cho. Hay là xe ôm á, hay dặn chừa cho, tại đến trễ đâu có. Tại đây bà làm ngon lắm đưa ra là hết rồi, đâu có ế”.


Từng hộp từng hộp cơm bày ra bàn cứ nhanh chóng hết veo ấy là niềm vui của ngoại mỗi ngày. Thậm chí có ngày thiếu cơm, người đến sau không có, ông bà còn sẵn sàng lấy phần ăn của mình dành cho họ rồi “có gì thủng thẳng tính sau”.
Không chỉ là những lời khen, những lời động viên, sau dịch, căn bếp 0 đồng của ngoại My vẫn đỏ lửa nhờ tình thương của ngoại và cả những người xung quanh. Người cân gạo, người hộp đường, người chai tương, ngày nào đông thì cả chục người, đều đều thì 3 4 người qua phụ… cứ vậy giúp ngoại duy trì căn bếp 0 đồng:
“Bà cũng định năm nay nghỉ à, chứ cũng đâu có tiền làm nữa. Rồi chị Hà lại đây thấy không có tủ, mấy chị mới bỏ tiền ra mua cho làm. Muốn làm món như dưa leo, cà khóm,... thì mấy chị mua hết trơn à, nhiệt tình lắm.
Cũng có người nói mình bao đồng, già rồi không nghỉ đi làm gì nữa nhưng đa số người ta thương, người ta quý bà với ông lắm. Thỉnh thoảng lại có người đến nói 'Bà cho con xin đóng góp', 'con có kí gạo'...
Thậm chí có người không có tiền, người ta rửa cái hộp rồi mang lại góp, bảo 'hộp này không có ăn'. Mấy chị không nhận, nói mất vệ sinh. Bà mới bảo 'Đừng có nói, nhận đi. Bà muốn góp từ thiện mà không có tiền thì mình lấy đi. Rồi nhỡ có việc gì cần thì dùng, đừng nói thế tội nghiệp bà. Bà không có tiền đóng góp, bà có tấm lòng vậy cũng là quý lắm!'.

Nghĩ đến một ngày sẽ chẳng còn duy trì căn bếp này nữa, ngoại My thoáng buồn: 'Buồn, đương nhiên phải nhớ chứ, làm gì cũng vậy mà. Nói ra người ta bảo mình nói dối chứ sự thật nhiều bữa nói không cho cơm nhưng rồi một hồi cũng làm à. Nhiều khi đi tỉnh về nói mệt quá nghỉ mà hồi lại gọi cho cơm. Mình không báo trước tội nghiệp người ta. Khi nào nghỉ phải báo trước để đặng họ tự lo'”.
Giữa Sài Gòn tưởng chừng ai cũng tất bật xô bồ với những nỗi lo cơm áo gạo tiền, vẫn có những con người mang nỗi buồn “ngộ” như vậy, mang cái tính “bao đồng” dễ thương đến thế. Sẵn sàng mang hết tất cả những gì mình có cho Sài Gòn, cho những người xa lạ nơi đây mà gần như chẳng giữ lại gì.
Nguồn: kenh14.vn, cafef.vn