(Ảnh: pexels)
Hãy mở lòng để gieo vào miền đất khô cằn ‘dục vọng’ một hạt giống thiện lương, chăm sóc nó bằng cách ‘sống chậm’ để cảm thụ những nhọc nhằn đang diễn ra quanh chúng ta. Đánh thức rung động từ trái tim niềm cảm thông đang bị vùi lấp bởi ham muốn hưởng thụ, kim tiền.
Thiện lương – Ngọn lửa âm thầm đang soi sáng thế gian.
Trong vòng xoáy hối hả bất tận mà chúng ta muốn hay không đều đang bị cuốn vào. Sau mỗi ngày rã rời mưu sinh… có người có nhà để về, có gia đình đang chờ đợi, cũng có người sau cuối ngày bươn trải là một khoảng đêm dài cô đơn. Cũng có người mệt tới nỗi sau mỗi ngày vất vả, họ không có thời gian để ‘nếm’ mùi cô đơn, đừng nói tới ‘hưởng thụ’! Họ trở về nhà trọ chật chội vội vã chìm vào giấc ngủ, lấy lại sức để tiếp tục cuộc đời phía trước không biết có ‘ngày mai tươi sáng’...
Còn có những mảnh đời, sinh ra đã phải gánh chịu nhiều áp lực, nhiều mất mát. Thấm đẫm trong mớ hỗn độn tranh đấu tiền tài mưu sinh, vội vàng đi làm, vội vàng kiếm sống, vội vàng cả trong những mối quan hệ. Những khoảnh khắc yên bình trở nên hiếm hoi, và đôi khi quên mất lý do nơi mình bắt đầu.
Lại có những cuộc đời đầy đủ, như người ta nói: ‘sinh ra đã được ngậm thìa vàng’. Họ là những người giàu có… nhưng trong số họ ai dám chắc bản thân luôn hạnh phúc.
Trong dòng chảy của mỗi sinh mệnh, đối diện với mỗi cá nhân là những kết quả khác nhau. Có người ra đi vì tuổi già giữa tình yêu thương con cháu đủ đầy. Có người cả một đời chịu khổ trầm luân vay mượn, có người cuộc đời đang phơi phới bỗng nhận án ‘tử’ vì ung thư, cũng có những sinh mệnh còn non nớt đã chết thảm vì sông nước, hỏa hoạn, tai nạn này khác… Cũng có người thành danh lẫy lừng, cũng có người dùng tiền thăng quan tiến chức, lại cũng có tiểu nhân không từ thủ đoạn hãm hại người khác... Cuộc sống, nó chan chứa mọi cung bậc không một ai giống ai, dẫu là tám tỷ người là tám tỷ sự an bài đường đời khác nhau.
Tuy nhiên, tận sâu trong mỗi chúng ta đều có một phần thuần khiết – nơi mong muốn được yêu thương và lan tỏa yêu thương. Khi ta sống chậm lại và hướng tâm về người khác, chính là quay về bản ngã chân thật của chính mình. Một xã hội nếu ai cũng biết nghĩ cho nhau, thì dù vẫn còn khó khăn, nhưng sẽ không thiếu tình người.
Lòng thiện lương bắt đầu từ những điều giản dị: một ánh mắt cảm thông, một bàn tay nâng đỡ, một lời động viên đúng lúc, biết dừng lại để lắng nghe… Những hành động nhỏ ấy, nếu thực hiện bằng tấm chân tình, thì sẽ nuôi dưỡng nên một tâm hồn sâu sắc và bao dung. Khi sống vì người khác, ta không mất đi điều gì – mà nhận về niềm hạnh phúc sâu lắng: niềm hạnh phúc khi được cho đi.
Lòng tốt và sự thiện lương được nuôi dưỡng mở rộng hơn, lên một cảnh giới khác. Khi ta làm việc tốt mà không đòi hỏi báo đáp, cũng không tính thiệt hơn, được mất… Đó mới thực sự là thiện lương chân chính.
Trải nghiệm hạnh phúc của những người làm được điều này, họ sẽ không bị áp lực phụ diện bởi cuộc sống hiện đại quá nhanh mang tới. Cũng không bị sự hào nhoáng của giàu sang khiến tâm họ bất an ham muốn. Họ tĩnh tại vui vẻ, bởi tâm họ luôn tràn đầy tình yêu thương, thiện lương… bởi vì bản thân sự lựa chọn của họ không còn nhiều được mất, họ biết cân bằng cuộc sống, biết giúp người giúp đời, cho đi bằng tấm chân tình, chân chất.
Kính Ngưỡng Thần Phật – cội nguồn của đạo đức và lòng từ bi
Từ ngàn xưa, dù là người Á Đông hay bất cứ dân tộc nào, họ đều có niềm tin vững chắc vào Trời, Thần hay Phật và luật nhân quả. Dẫu thời gian trôi qua, xã hội biến đổi, nhưng những giá trị ấy vẫn lặng lẽ soi sáng lòng người, nhắc nhở ta rằng: trên đầu ba thước có Thần linh, thiện ác đều có báo ứng.

Khi con người thành tâm hướng về Thần Phật, không phải để cầu xin điều gì cho riêng mình, mà là để soi rọi nội tâm, giữ mình trong khuôn phép đạo lý, hành thiện tích đức. Lòng kính ngưỡng ấy là sự khiêm nhường, là nhận biết rằng có một trật tự cao hơn đang chi phối vũ trụ – một Trời cao luôn quan sát và ghi nhận từng thiện niệm hay ác niệm của mỗi người.
Có người cho rằng: “Kẻ ác sao vẫn giàu sang? Người hiền cớ chi lại khổ?” Nhưng nhân quả không chỉ ứng hiện trong một đời, mà còn trải qua nhiều kiếp luân hồi. Gieo nhân nào, sớm muộn cũng sẽ gặt quả ấy. Như hạt giống nằm dưới đất, đến mùa sẽ đâm chồi. Người làm điều xấu tưởng rằng không ai biết, nhưng Trời xanh thấu suốt, báo ứng không chừa một ai.
Người gieo thiện lành – dù chưa thấy phúc báo tức thời – nhưng tâm họ sẽ ngày một nhẹ nhàng, thanh thản. Đó là phần thưởng lớn nhất: sự bình an trong tâm hồn, ánh sáng trong nội tâm. Khi lòng người quay về với đạo lý, xã hội sẽ bớt khổ đau. Bởi vì mỗi một thiện niệm được giữ lại, là một đóa hoa nở trong tâm. Mỗi một việc thiện được gieo ra, là một hạt giống lành cho tương lai. Và mỗi lần cúi đầu trước Thần Phật, là một lần tâm hồn được gột rửa.
9.TV