Apr 1, 2024
6 mins read
248views
6 mins read

Chiếc ví

Mặt trời đã dần hạ thấp sau rặng cây, từng làn gió nhẹ nhàng lướt qua làm dịu hẳn cái oi nóng của mùa hạ. Mẹ Na chầm chậm bước ra ngoài hiên nhà. Trên chiếc ghế mây tre, bà phóng tầm mắt nhìn xa xăm. Với thân thể gầy gò, ốm đau quanh năm, cũng may có người chồng tử tế lại chịu khó và cô con gái ngoan ngoãn, thảo hiền. Bỗng có tiếng gọi của Na, em mang cốc nước ra chỗ mẹ.

Na: Mẹ ơi, mẹ uống chút nước đi ạ. Mẹ thấy trong người thế nào ạ?

Mẹ: Cảm ơn con gái. Mẹ thấy đỡ mệt rồi. Còn mấy ngày nữa thì con nhập học? Vào đại học rồi, con phải chăm chỉ học hành nhé.

Na: Còn 5 ngày nữa con nhập học ạ. Con sẽ cố gắng học để trở thành bác sĩ giỏi, sau này con sẽ chữa bệnh cho mẹ ạ.

Mẹ: Con gái ngoan. Đợi bố về mang tiền cho con đi nhập học nhé.

Na: Dạ.

Na ngả người vào mẹ, mẹ nhẹ nhàng vuốt  mái tóc Na, mái tóc dài óng   mượt. Một vài tia nắng xuyên qua tán lá, vương trên thân hai mẹ con. Mẹ nhìn Na cười, chốc lát quên đi mọi buồn phiền do bệnh tật đeo bám. Trên cành cây bưởi trong vườn mấy chú chim chích bông vừa thoăn thoắt chuyền cành vừa nói cười vui vẻ những tiếng  tíc… tíc…

Một ngày…hai ngày….ba ngày…. Na đợi bố đi làm về…Thỉnh thoảng, Na lại ra ngõ ngóng đợi bóng dáng gầy gầy thấp thấp của bố. Rồi ngày thứ năm đã đến. Và kìa đúng là dáng của bố, bố về rồi. Na vui mừng chạy ra ngõ đón bố.

Na: Bố ơi. Bố ơi. Bố về rồi. Bố đã về rồi.

Nhưng dáng bố thất thểu dắt xe đạp vào ngõ, gương mặt buồn rầu, đến gần Na, ông dựng chân chống xe xuống, cầm tay Na, rưng rưng khóe mắt.

Bố: Na ơi, bố xin lỗi con. Bố không có tiền cho con nhập học rồi. Mười mấy triệu tiền công đã bị bố làm rơi. Bố đã đi tìm rồi mà không thấy con ạ.

Na: Bố ơi, vậy làm sao bây giờ? Ngày mai con phải nhập học rồi.

Na ôm bố khóc. Em sợ không được nhập học. Ước mơ làm bác sĩ bấy lâu, giờ không thực hiện được.

Bố: Con đừng khóc nữa. Để lát bố đi tìm lại lần nữa con nhé!

Na: Bố đã tìm rồi mà không thấy. Chắc không tìm được đâu ạ.

Hai bố con đi vào nhà, dù không nhắc đến việc này nhưng cũng không thể vui lên được. Trong căn nhà cấp 4 đơn sơ, nhưng gọn gàng, ngăn nắp, ánh đèn loang loáng, bữa tối giản dị của cả nhà được bày ra. Con mèo tam thể quẩn quanh đòi ăn, còn con cún nhỏ ngoan ngoãn ngồi đợi ngoài hiên. Nó cũng nghển cổ để mong được Na cho một bát cơm trộn với cá rô đồng.

Bỗng nhiên, có tiếng gọi ngoài cổng: “ Bác Phúc ơi, cho cháu hỏi đây có phải nhà bác Phúc không ạ?”. Nghe thấy tiếng gọi, bố Na ra cổng xem ai tìm mình.

Ông Phúc: Đúng rồi, bác là Phúc đây. Cháu là ai? Cháu tìm bác có việc gì đấy?

Quân: Cháu là Quân, cháu ở trên thành phố. Đang đi cháu thấy chiếc túi rơi trên đường. Cháu nhặt lên và thấy bên trong có ví tiền, cháu đã đứng đó một lúc mà không thấy có ai tìm, nên cháu theo địa chỉ trên thẻ căn cước của bác tìm đến đây trả lại cho bác ạ. Bác xem có bị thiếu gì không ạ?

Ông Phúc: Ôi, may quá cháu ơi, đúng là ví tiền của bác. Vẫn còn đầy đủ tiền và giấy tờ cháu ạ. Bác cũng đã tìm mà không biết rơi ở chỗ nào. May quá, lại có người tốt như cháu nhặt được.

Ông Phúc mừng rơi nước mắt, cầm tay Quân và nói:

Ông Phúc: Cháu ơi, bác mừng quá, số tiền này rất có ý nghĩa với gia đình bác. Bác cảm ơn cháu nhiều.

Đúng lúc đó cả Na và mẹ đều đi ra cổng. Mẹ Na cũng vui mừng “ May quá, tìm lại được tiền cho Na đi học rồi”  Ông Phúc rút ít tiền trong ví đưa cho Quân.

Ông Phúc: Cháu ơi, cháu hãy cầm lấy một chút tiền này nhé, xem là bác cảm ơn cháu nhé.  

Quân: Dạ, không ạ. Đây là số tiền mà bác đã đổi bằng bao công sức lao động để làm ra. Cháu không lấy đâu ạ.

Mẹ Na: Cầm lấy đi cháu. Gia đình bác muốn cảm ơn cháu.

Quân: Dạ, thôi. Cháu không lấy đâu ạ. Gia đình mình đang cần số tiền này mà. Nếu cháu muốn lấy tiền thì cháu đã không tìm đến đây ạ. Nhìn thấy gia đình bác vui như vậy là cháu cũng vui rồi ạ. 

Ông Phúc: Thật sự cảm ơn cháu. Cháu thật là người tốt.  

Ông Phúc cầm tay Quân hồi lâu. Tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ. Trên bầu trời, ánh nắng đã tắt hẳn, từng đàn chim đang bay về tổ. Buổi tối nơi làng quê thật thanh bình. Nhà nào nhà nấy, ánh đèn đã sáng lên, và mọi thành viên đều bên bữa cơm quây quần đoàn tụ.

Người xưa có câu rằng: “Nhặt được của rơi, trả người đánh mất”. Câu nói này đã trở thành đạo lý và nguyên tắc hành xử trong văn hóa truyền thống khi xưa. Đã có rất câu chuyện về việc người tốt nhặt được của rơi trả người đánh mất, chẳng những mang lại niềm vui cho người khác mà chính mình cũng nhận được phúc báo to lớn mãi về sau. 

Liên Hoa

VIỆT NAM TƯƠI ĐẸP | BEAUTIFUL VIETNAM
Sự ra đời của kênh VNTĐ bắt nguồn từ một khát vọng giản dị mà to lớn - tạo nên những nội dung thật sự có chiều sâu và hơi ấm, dành tặng cho con người của tương lai. Nơi đây không chỉ là cánh cửa mở ra vẻ đẹp non sông và con người Việt Nam, mà còn là đôi cánh mang theo thiện ý, niềm tin và hy vọng, lặng lẽ bay giữa bầu trời của thời đại. Mỗi bài viết, mỗi thước phim, mỗi cuộc trò chuyện đều chất chứa niềm tôn kính và khát vọng hướng tới Chân – Thiện – Nhẫn. Con đường mà VNTĐ lựa chọn không phải là con đường cao xa, mang tính giáo điều, mà là một cánh cửa rộng mở - để những con người bình thường cũng có thể dễ dàng bước vào thế giới của Gan Jing World, cảm nhận được hơi ấm và ý nghĩa của nó. Nội dung của kênh tuy giản dị, dễ hiểu, nhưng lại có sức lay động lòng người - không nhằm “giảng đạo lý lớn lao”, mà để giúp con người nhìn thấy ánh sáng trong cuộc sống, thấy được phần thiện trong bản tính con người. Dù là qua việc tổ chức các cuộc thi, xây dựng diễn đàn giao lưu, hay dịch và truyền tải những thông tin mới nhất, VNTĐ luôn dùng sức nhỏ bé của mình để thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết vô tận. Dù kinh nghiệm còn ít, nguồn lực còn hạn chế, nhưng chính lòng kiên trì và niềm tin ấy đã giữ cho ngọn lửa ấy chưa bao giờ tắt. VNTĐ không chỉ là một kênh truyền thông - mà là một nơi tu luyện, nơi những người đồng hành cùng nhau rèn luyện, cùng nhau tiến bước; cùng giữ gìn tâm nguyện ban đầu và gánh vác sứ mệnh: truyền đi cái đẹp, đánh thức thiện niệm, và thắp sáng ánh sáng trong sâu thẳm tâm hồn con người. ------------------------------------------------------------------ 频道的诞生,源自一个朴实却宏大的愿望——创造出真正有内涵、有温度的内容,献给未来的人。这里不仅是展现越南山河与人文之美的窗口,更是一双翅膀,承载着善意、信念与希望,在时代的天空中缓缓飞翔。每一篇文章、每一段视频、每一次访谈,都饱含着对真善美的追求与敬意。 VNTĐ选择的道路,并非高高在上的说教,而是一扇敞开的门。让平凡的人也能轻松走进GJW的世界,感受它的温度与意义。频道的内容平实易懂,却能触动人心——不是为了“讲大道理”,而是为了让人看见生活中的光,看见人性的善。 无论是举办比赛、搭建交流的平台,还是翻译、传播最新资讯,VNTĐ都在用有限的力量,燃起无尽的热情。虽然经验不足,资源有限,但那份坚持与信念,让这团火焰始终没有熄灭。 VNTĐ不仅是一个频道,更是一个修炼的场所——让同修者彼此砥砺,共同前行;让众人一同守护那份初心,肩负那份使命——去传播美好,唤醒善念,让光明在人心深处重新燃起。