25 thg 6, 2025
6 phút đọc
188lượt xem
6 phút đọc

Viết đoạn văn nghị luận về một nhân vật truyện

 

              Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) nêu cảm nhận của anh/ chị về nhân vật ông Lĩnh trong đoạn trích dưới đây:

Bà Na ngồi cuối giường xoa bóρ chân cho ông Lĩnh vừa sụt sịt khóc, ông chậm rãi nói trong khó nhọc: Tiện có chị giáo là người hàng xóm hay sang chơi với ông bà, ông coi như người ruột thịt không giấu giếm gì cháu. Ông có bốn thằng con trai, bất hiếu cả bốn. Ba tháng trước, giỗ ông nội nó cũng là bố của ông. Làm giỗ xong, ông bảo bốn đứa là: tiện hôm nay chúng mày về cho bố đi lên viện Phổi trung ương khám lại và lấy thuốc uống. Sáu tháng trước mẹ khoẻ đưa bố đi khám, bác sĩ bảo ung thư ρhổi giai đoạn 3. Bố đã điều trị và về nhà uống thuốc rồi sao người vẫn sút cân, mệt không ăn được. Bốn đứa chúng nó im lặng, nhìn nhau không nói câu gì. Thằng con út lấy ví đưa 2 triệu, ba thằng anh mỗi thằng 3 triệu. Chúng nó bảo mẹ thuê xe ô tô đưa bố lên viện khám, hoặc mẹ mang đơn thυốc lên chỗ cũ mà lấy! Bố cũng đã biết bệnh của mình rồi không khỏi được đâu, bố cứ làm nũng! Bốn cô con dâu bảo chúng con còn đi làm, không nghỉ được. Các cháu còn nhỏ ρhải đưa, đón chúng đi học… Tôi nghe lũ con nói thế mà lòng tôi đau hơn cắt chị giáo ạ! Nghĩ ngày chúng bé, trời rét tôi mặc quần đùi đánh giậm kiếm con tôm con tép về nuôi chúng, tôi ăn đói, nhịn khát dành cho con bát cháo, miếng cơm không ρhải ăn độn. Hai vợ chồng đấu thầu thêm hàng mẫu ruộng để cấy lúa nuôi lợn bán đi nuôi chúng ăn học cho bằng bạn bằng bè nghĩ sau này khi về già vợ chồng nương tựa vào con. Ai ngờ, bây giờ tôi đổ bệnh thì chúng lảng tránh, xót quá! 

(…) Ông Lĩnh quệt dòng nước mắt chảy xuống cằm rồi nhìn xung quanh nhà, nhìn bà Na và tôi bảo:

Nếu tôi đi rồi bà bình tĩnh nhờ chị giáo gọi điện báo cho chính quyền địa phương biết và gọi giúp dịch vụ hỏa táng Văn Điển về làm thủ tục cho tôi lên đấy! Tiền tôi để trong túi áo vest treo trong tủ. Bà đứng lên lo liệu cho tôi, không làm cỗ bàn gì cả chỉ làm vài mâm cơm thợ kèn và anh em thúc bá thôi, xây mộ đơn giản rồi gắn cái bia vào để sau này bà ra chơi cùng tôi khỏi nhầm lẫn là được. Bà yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh bà suốt ngày, đêm cho nên bà không được buồn, khóc chịu khó ăn uống đầy đủ khoẻ mạnh là tôi yên tâm rồi!...

(Lời trăn trối cuối cùng, câu chuyện thấm thía khóe mắt cay cay, Nguyễn Ngọc Tư, https://ncctv.net)

 

                                                                  Bài làm

                                                     GV Đoàn Thị Khánh Trang

            Sinh- lão- bệnh- tử vốn là quy luật của đời người, ai rồi cũng phải đi về phía cuối của cuộc hành trình đời sống nhọc nhằn cay đắng ấy, nhân vật ông Lĩnh trong tác phẩm truyện “ Lời trăn trối cuối cùng, câu chuyện thấm thía khóe mắt cay cay” của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư đã một lần nữa nhìn thẳng vào hiện thực khốc liệt này để khắc họa hình tượng nhân vật ông Lĩnh vô cùng chân thật. Ông Lĩnh được tái hiện trong hoàn cảnh éo le thân mình chứa bệnh tật phải cần người chăm sóc, ông có vợ chăm, ông cũng có bốn đứa con, nhưng với ông đó đều là bốn đứa con bất hiếu. Như vậy, đời người đâu chỉ có “ phận đàn bà” là chìm trong bể khổ. Ông Lĩnh là một người cha đau khổ bởi có những đứa con bất hiếu, điều đó được ông tâm sự với chị giáo và căn dặn bà Na, vợ ông những điều gan ruột cuối cùng. Sự bất hiếu của các con ở chỗ ông rơi vào cảnh ngộ ung thư phổi giai đoạn ba, và sáu tháng trước người đưa ông đi khám là vợ ông bà Na chứ không phải là bốn đứa con, giờ đây ông đề nghị chúng đưa ông đi khám lại, nhưng ai cũng từ chối bởi những lý do không thể không buồn . Các con trai thì : Bốn đứa chúng nó im lặng, nhìn nhau không nói câu gì. Thằng con út lấy ví đưa 2 triệu, ba thằng anh mỗi thằng 3 triệu. Các con dâu cũng thế: Bốn cô con dâu bảo chúng con còn đi làm, không nghỉ được. Các cháu còn nhỏ ρhải đưa, đón chúng đi học…. Trước tình cảnh đó ông Lĩnh có nỗi đau đớn của người là cha đã từng: ăn đói, nhịn khát dành cho con bát cháo, miếng cơm không ρhải ăn độn. Hai vợ chồng đấu thầu thêm hàng mẫu ruộng để cấy lúa nuôi lợn bán đi nuôi chúng ăn học cho bằng bạn bằng bè. Ấy vậy mà giờ đây các con đã không đứa nào chăm nom hỏi han quan tâm ông khi bệnh tật về già. Tuy vậy nhân vật ông Lĩnh cũng là người có bản lĩnh và sớm chủ động cho mình hậu sự, ông đã có ít tiền để dành đưa vợ dặn vợ chuẩn bị hậu sự cho mình, như vậy ông cũng không thấy sợ cái chết: chết thì hỏa táng, mâm cỗ gọn vài mâm, xây mộ đơn giản…Với cốt truyện đơn giản, ngôi kể chuyện thứ 3 toàn tri, điểm nhìn từ bên trong nhân vật chính là ông Lĩnh, một người cha vừa đau xót với hiện thực cuộc đời mình, vừa làm chủ tình thế cuộc sống càng làm cho câu chuyện trở nên chân thật khách quan hơn. Giọng văn tỉnh táo, thản nhiên của nhà văn cũng giúp chúng ta nhìn thấu nỗi khổ đời người và quy luật khó chống chọi của xã hội hiện đại, khi đạo đức con người đã bị vỡ vụn từ trong mỗi mái nhà, mỗi tâm hồn, mỗi tình cảm gia đình không còn sâu sắc nữa, phảng phất nỗi buồn của nhà văn trước thế thái nhân tình đen bạc. Qua nhân vật ông Lĩnh, chúng  ta cũng cần nghiêm túc nhìn lại bản thân đến với cõi đời này vì điều gì, để chúng ta ít nhất cũng phải tròn phận sự đầu tiên đó là lòng hiếu thảo với cha mẹ. Quả đúng là “Một truyện ngắn hay vừa là chứng tích của một thời, vừa là hiện thân của một chân lí giản dị của mọi thời”(Nguyễn Kiên)