25 thg 6, 2025
4 phút đọc
218lượt xem
4 phút đọc

Viết đoạn văn nghị luận về thơ: Sự vận động cảm xúc của nhân vật trữ tình

ĐÔI BÀN CHÂN MẸ

Đôi bàn chân mẹ không hồng

Dáng thô, ngón toẽ, chai phồng nắng mưa

Một đời đi sớm về trưa

Kể bao nhiêu chuyện ngày xưa lặng thầm

 

Mùa đông mẹ lội xuống đầm

Gót chân nứt dưới bùn ngâm tê người

Môi trầu thâm tái nụ cười

Cái tôm cái tép có lời thảo thơm?

 

Trưa hè tãi thóc, lật rơm

Bàn chân sấp ngửa chạy cơn mưa rào

Ai làm giông gió ba đào

Để cho bóng mẹ ngã nhào đổ xiêu

 

Quẩn quanh đồng ruộng sớm chiều

Mẹ không vượt núi băng đèo dặm xa

Oằn vai gánh phận đàn bà

Rạc đôi chân mỏi lội qua bến đời

 

Mẹ giờ ở cõi xa xôi

Bàn chân nằm nghỉ giữa trời mây bay

Con về nhà cũ chiều nay

Thấy trong vườn mẹ vẫn đầy dấu chân.

(Nguyễn Văn Song, 

http://vannghequandoi.com.vn/tho/tho-cua-nguyen-van-song_15508.html)

              Viết đoạn văn ( khoảng 200 chữ) phân tích sự vận động cảm xúc của nhân vật trữ tình trong bài thơ trên.

Bài làm

GV Đoàn Thị Khánh Trang

       Có câu nói rằng: “Trên thế giới này có nhiều kỳ quan nhưng kỳ quan tuyệt phẩm nhất chính là trái tim người mẹ”. Bất cứ nền nghệ thuật nào cũng tôn vinh mẹ, bài thơ “Đôi bàn chân mẹ” của tác giả  Nguyễn Song cũng vậy. Tác giả đã ghi lại được sự vận động cảm xúc của nhân vật trữ tình- người con hướng tới mẹ với biết bao nỗi niềm. Bài thơ về mẹ ở đây được khơi nguồn từ hình ảnh “ đôi bàn chân mẹ”. Trước hết cảm xúc của con bày tỏ nỗi niềm xót thương, trân quý sự lam lũ tảo tần gian khổ của mẹ, các hình ảnh miêu tả đôi bàn chân: không hồng, dáng thô, ngón tõe; gót chân nứt; bàn chân sấp ngửa. Phải nói rằng người con thật giàu tấm lòng quan sát và rưng rưng với đôi bàn chân chai sần của mẹ biết mấy. Cảm xúc không chỉ ở đó, người con còn dấy lên một sự kính phục, ngưỡng mộ và tự hào về mẹ bởi ở mẹ có nghị lực phi thường và sức mạnh vượt qua mọi giông bão gian nan của “ phận đàn bà”: Oằn vai gánh phận đàn bà./Rạc đôi chân mỏi lội qua bến đời. Cảm xúc của nhân vật trữ tình khiến chúng ta càng thêm nghẹn ngào bởi vì hiện tại người mẹ ấy đã thuộc về “ cõi xa xôi”, để rồi đôi bàn chân trần cũng “ nằm nghỉ giữa trời mây bay”. Mẹ đã khuất, đó không chỉ là nỗi đau buồn thương nhớ, mà còn là nỗi luyến tiếc, biết ơn và khắc ghi hình ảnh mẹ suốt trong cả cuộc đời của người con: Con về nhà cũ chiều nay.Thấy trong vườn mẹ vẫn đầy dấu chân. Qua bài thơ chúng ta cảm nhận được hình ảnh một người con- một nhà thơ đầy tấm lòng hiếu kính, đúng như chân lý bao đời rằng “ bách thiện hiếu vi tiên” ( Trăm điều thiện hiếu đứng đầu). Với thể thơ lục bát dân tộc giàu nhạc tính giọng điệu vừa nhịp nhàng vừa đầm ấm tha thiết phù hợp với cách thể hiện về mẹ; hình ảnh thơ độc đáo trở thành biểu tượng như “ đôi bàn chân mẹ” được đặt ngay từ nhan đề và thành điệp khúc, thành nguồn cảm hứng khác biệt với những bài thơ khác. Ví như có nhà thơ yêu bàn tay của mẹ, mái tóc, cuộc đời, hay là tiếng hát ru của mẹ…, nhà thơ Nguyễn Văn Song góp thêm cảm xúc riêng phong phú mới mẻ để chủ đề thơ về mẹ càng thêm giàu có và vĩnh cửu. Quả đúng như lời nhận xét của Shelly: “Thơ ca làm cho tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời trở thành bất tử”.